Vừa vào công ty được 3 ngày thì tôi được sếp yêu cầu đi công tác nước ngoài với anh 1 tuần với vai trò thư kí, tôi đứng giữa hai lựa chọn không đi thì mất việc, đi thì cũng sợ vì chỉ có tôi và sếp

Vừa vào công ty được ba ngày, tôi đã được gọi lên phòng giám đốc. Anh ta – sếp mới của tôi – dáng cao, ánh mắt nghiêm nghị, giọng nói trầm khiến người nghe vừa nể vừa sợ.
“Tuần này tôi có chuyến công tác nước ngoài, em đi cùng nhé. Cần một thư ký hỗ trợ.”
Tôi chết lặng. Vừa mới thử việc, chưa kịp quen ai, giờ lại phải đi công tác nước ngoài một tuần – mà chỉ có hai người?
Trong đầu tôi xoáy lên hàng loạt câu hỏi: Đi thì sao, không đi thì sao? Nếu từ chối, chắc tôi mất việc. Nhưng nếu đi… lỡ có chuyện gì, ai sẽ tin lời tôi?
Tối đó tôi nằm trằn trọc, suy nghĩ đến tận khuya. Cuối cùng, tôi quyết định đi – vì sự nghiệp, vì niềm tin rằng không thể đánh giá ai chỉ bằng nỗi sợ mơ hồ của mình.
Đêm trước ngày bay, sếp nhắn:
“Mai tôi qua đón, đi cùng cho tiện. Sáng sớm taxi khó bắt.”
Tôi chỉ “vâng” một tiếng. Sáng hôm sau, anh đến đúng giờ, xe anh sáng bóng, hương nước hoa nhè nhẹ lan ra trong không khí. Chuyến bay dài bốn tiếng, anh ngồi bên cạnh, thi thoảng hỏi han:
“Em có hay bị say máy bay không?”
“Không ạ.”
Anh chỉ cười, không nói thêm gì.
Đến nơi, chúng tôi làm thủ tục nhận phòng. Lúc cô lễ tân trao chìa khóa, tôi thoáng thấy chỉ có một thẻ phòng. Tôi hơi nhíu mày, nhưng vẫn nghĩ chắc là sẽ đưa thêm.
Nhưng không. Khi bước vào thang máy, sếp khẽ nói:
“Bên khách sạn họ nói nhầm, giờ full phòng rồi. Tối nay đành ở tạm, mai tôi sẽ xử lý.”
Tim tôi đập thình thịch. Tôi cố giữ bình tĩnh, gật đầu rồi bước vào phòng. Anh lịch sự kéo vali sang một bên, nói:
“Em tắm rửa nghỉ ngơi đi, tôi sẽ ngồi ngoài ban công làm việc.”
Tôi chẳng biết nói gì, chỉ chui thẳng vào nhà tắm, khóa cửa. Nước chảy ào ào mà đầu óc tôi rối bời. Tôi ngồi trên nắp bồn cầu, tự hỏi: Có khi nào… anh ta cố ý?
Thời gian trôi chậm rì rì. Một tiếng trôi qua. Ngoài kia im phăng phắc.
Rồi đột nhiên – cốc cốc cốc.
“Em xong chưa?” – giọng anh vang lên.
Tôi nuốt nước bọt, mở cửa bước ra, sẵn sàng cho mọi tình huống xấu nhất.
Nhưng… phòng tối om, chỉ có ánh sáng lung linh của những ngọn nến. Trên bàn, một chiếc bánh nhỏ với dòng chữ nguệch ngoạc: Happy Birthday!
Tôi đứng chết lặng.
Sếp nhìn tôi, cười hiền:
“Tôi tình cờ thấy trong hồ sơ hôm nay là sinh nhật em. Biết em xa nhà, xa bạn bè… nên muốn em đừng thấy cô đơn.”
Tôi bối rối, tim đập loạn. Tất cả nỗi lo ban đầu tan biến, chỉ còn lại cảm giác ấm áp khó tả. Anh không hề vượt quá giới hạn, chỉ nhẹ nhàng đẩy chiếc ghế ra:
“Ngồi đi, tiệc hai người, nhưng tôi hứa… chỉ có bánh và nến.”
Tôi khẽ cười. Bên ngoài, thành phố xa lạ lung linh ánh đèn. Chuyến công tác mà tôi từng sợ hãi bỗng hóa thành một kỷ niệm mà suốt đời tôi không thể nào quên.